Người dịch: Whistle

Chu Giáp vẫn chưa kích hoạt Bạo Lực, thậm chí còn chưa thi triển hết Tử Lôi Phủ Pháp, đã có thể đối đầu với Thượng sứ.

Cho dù là đang ở thế yếu.

Có lẽ đối phương không phải là Hắc Thiết mạnh, thậm chí còn có thể là mới tấn thăng không lâu, trong tay không có Huyền Binh Hắc Thiết, nhưng thực lực của Thượng sứ vẫn khiến Chu Giáp thất vọng.

“Cái gì?” Thượng sứ sững sờ, sau đó nổi giận:

“Ngươi muốn chết!”

Thượng sứ gầm lên giận dữ, lao về phía trước, cây đinh ba giống như cá bơi trong nước, khuấy động Nguyên Lực, phát ra tiếng nước chảy.

Trong không gian, vậy mà lại xuất hiện dòng nước.

Dòng nước cuồn cuộn, nhìn thì có vẻ nhỏ bé, nhưng lại nặng ngàn cân, đi đến đâu là tiếng nổ vang lên đến đó.

Thủy Long Quyển!

Kình phong gào thét, bao phủ lấy phạm vi mấy mét, dòng nước cuồn cuộn giống như thủy long gầm rú, bóng dáng Giao Nhân biến mất, chỉ còn lại dòng nước chảy xiết.

Nguyên Lực vô hình dung nhập vào dòng nước, cây đinh ba nặng hơn 400 cân biến mất, cũng khiến cho dòng nước có sức mạnh nghiền nát tất cả.

Chu Giáp căng cứng người.

Đây là bí kỹ của Giao Nhân.

Có thể dùng Nguyên Lực để khống chế hơi nước, biến thành dòng nước, ẩn chứa vô số dòng chảy ngầm, một khi bị cuốn vào trong đó, chắc chắn sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn.

Hả?

Chu Giáp sững sờ.

Tại sao mình lại biết rõ ràng như vậy?

Rõ ràng chưa từng thấy chiêu này, nhưng lại như thể nhìn thấu sự huyền diệu trong đó, thậm chí còn biết được sơ hở, né tránh.

Dòng nước ập đến, uy lực rất đáng sợ.

Nhưng Chu Giáp lại không hề sợ hãi.

Ngược lại còn cảm thấy thân thiết.

Địa Phụ Tinh: Ngự Thủy!

Trong lòng Chu Giáp đột nhiên “sáng tỏ”, thiên phú Ngự Thủy vốn dĩ có năng lực khống chế tất cả thủy nguyên, cho dù là không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có ảnh hưởng.

Hừ…

Chu Giáp hừ lạnh, cơ thể run nhẹ, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn.

Bạo Lực!

Ầm!

Sức mạnh khủng bố đột nhiên bộc phát trên người Chu Giáp, sức mạnh cuồng bạo thậm chí còn đẩy lùi không khí xung quanh, dòng nước đang ập đến cũng bị chặn lại.

Nộ Lôi Trảm!

Chu Giáp cầm rìu hai lưỡi, được tia sét bao phủ, ầm ầm chém vào dòng nước.

Đối mặt với Chu Giáp, dòng nước cuồn cuộn như thể “khuất phục”, lặng lẽ tách ra, lộ ra Giao Nhân phía sau.

Thượng sứ kinh hãi, không biết tại sao lại như vậy, nhưng đã không kịp ngăn cản.

“Phập!”

Rìu rơi xuống, Giao Nhân bị chém thành hai nửa.

Hắc Thiết…

Chết!

“Tuy rằng tu vi chỉ là thập phẩm, nhưng lại có Long Hổ Huyền Thai tăng cường căn cơ, Chưởng Binh đẩy Tử Lôi Phủ Pháp đến đại viên mãn.”

“Đối mặt với Hắc Thiết bình thường, mình đã không cần phải sợ nữa.”

Sau khi thu dọn “chiến trường”, Chu Giáp cũng hiểu rõ thực lực của mình:

“Nếu như kích hoạt Bạo Lực, cho dù là truyền nhân chính thống, có Huyền Binh Hắc Thiết như Dương Cận Chu, có lẽ cũng không bằng ta.”

Đương nhiên…

Cụ thể thế nào, nếu như không thử thì sẽ không bao giờ biết.

Có lẽ Chu Giáp mạnh hơn, có lẽ căn cơ của Dương Cận Chu sâu hơn.

Không ai biết.

Còn về phần giết Giao Nhân, tuy rằng năng lượng thu được không ít, nhưng lại không nhiều như trong tưởng tượng, chẳng trách không ai dựa vào việc giết hung thú Hắc Thiết để tấn thăng.

Thực sự quá khó!

Chu Giáp nhìn thi thể trên đất, định ném tất cả xuống sông, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại giữ lại mấy cái.

“Giao Nhân!”

Một lúc sau, ở một nơi khác.

Trần Oanh khẽ động:

“Huynh có chắc là bọn chúng từ trên thuyền của Thiên Thủy trại trốn xuống không?”

“Đúng vậy.” Chu Giáp gật đầu, lấy ra mấy thứ, đưa cho Trần Oanh:

“Đây là đồ mà ta lấy được từ trên người bọn chúng, còn có mấy tên Giao Nhân đã chạy thoát, không biết có thể đuổi kịp hay không.”

Để tránh phiền phức sau này, Chu Giáp không mang thi thể của Thượng sứ đến đây.

“Thiên Thủy lệnh!”

“Mật thư!”

Trần Oanh nhận lấy, vui mừng nói:

“Tốt, tốt lắm, vừa nãy, tên họ Cao kia còn “chối bay chối biến”, nói là vận chuyển vũ khí cho người nhà, lần này, ta xem gã ta giải thích thế nào?”

“Vũ khí của Thiên Thủy trại mà còn cần phải chống nước sao?”

“Cấu kết với Giao Nhân, là tội chết!”

Ai cũng biết, Thiên Thủy trại có chút quan hệ với Giao Nhân, nếu không, đường thủy của bọn họ sẽ không thông suốt như vậy, nhưng vẫn luôn không có chứng cứ xác thực.

Hơn nữa, chỉ là giao lưu, thực ra cũng không phải là tội.

Nên không ai truy cứu.

Nhưng nếu như Thiên Thủy trại cấu kết với Giao Nhân, bán vũ khí thì lại có ý nghĩa khác, Thiên Hổ bang sẽ “chiếm giữ đại nghĩa”, người của triều đình cũng sẽ bất mãn.

Đến lúc đó, Thiên Thủy trại chắc chắn phải “xuất huyết” mới có thể giải quyết chuyện này.

Trong thành.

Vẫn hỗn loạn như cũ.

Sòng bạc Tây Thành.

“Loạt soạt…”

“Ầm!”

Bàn đánh bạc vỡ vụn, ghế bay tứ tung.

Một lúc sau.

Dưới sức mạnh khổng lồ, nửa căn nhà sập xuống.

“A!!!”

Lạc Phong tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu, vừa vung kiếm, vừa gầm lên giận dữ:

“Bọn chuột nhắt các ngươi thật to gan, dám gây chuyện ở địa bàn của Thiên Hổ bang, quản sự sẽ không tha cho các ngươi!”

“Hừ!”

Người đối đầu với Lạc Phong là một cô gái xinh đẹp, tay cầm loan đao, thân pháp kỳ lạ, chiêu thức huyền ảo, rõ ràng là tu vi không bằng Lạc Phong, nhưng lại không hề yếu thế.

Nghe Lạc Phong nói xong, cô gái liền cười lạnh:

“Thiên Hổ bang hoành hành bao nhiêu năm, ức hiếp dân lành, Chính Khí đường bọn ta thay trời hành đạo, giờ chỉ là gây chút náo loạn ở sòng bạc mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ lật đổ Thiên Hổ bang các ngươi!”

“To gan!”

Ôn Trọng quát lớn:

“Bọn chuột nhắt các ngươi, muốn chết!”

Tuy rằng Ôn Trọng mập mạp, trước mặt Chu Giáp thì “khúm núm”, nhưng lúc này, ông ta lại thi triển chưởng pháp rất mạnh mẽ, bá đạo, một mình đấu với mấy người cũng không hề yếu thế.

Nhưng sòng bạc rõ ràng là thiếu người, còn những người mà Chính Khí đường phái đến đều là tinh nhuệ.

Ôn Trọng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định cục diện, không thể ngăn cản đối phương phá hoại.

0.74369 sec| 2404.156 kb